Đừng giả vờ rằng mọi thứ đều ổn

Dưỡng linh
07:50 14/12/2021

Oneway.vn - Dù bạn có đang mang bên mình nỗi đau nào đi nữa, điều quan trọng là bạn phải thừa nhận và để Chúa chữa lành.

Bạn có ổn không?

Tôi ổn.

Có bao giờ bạn cảm thấy cuộc sống của bạn dường như là cả một lời nói dối? 

Cho dù bạn có được hỏi bao nhiêu câu hỏi trống rỗng “bạn ổn không” thì bạn cũng luôn luôn ổn, ngay cả khi bạn không hề ổn - bởi vì tất cả chúng ta đều biết rằng không ai thực sự tìm kiếm một câu trả lời chính xác.

Có thể là bạn không có từ nào đủ để tóm tắt lại mớ hỗn độn mà bạn đang vướng phải. Có thể bạn thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu.

Và quá trình của việc lặp đi lặp lại lời nói dối tôi ổn với người khác, bạn bắt đầu thuyết phục chính mình rằng mọi thứ đều ổn.

Rồi một ngày tất cả đều sụp đổ. Vẻ bề ngoài rạn nứt dưới sức nặng của thực tế. Trong suốt thời gian này, bạn đã đi chệch hướng: chệch hướng trong sự giả vờ và phủ nhận.

Chúa ôi, xin giúp con ghi nhớ

Dân Y-sơ-ra-ên đã đi lang thang trong đồng vắng 40 năm bởi vì họ đã không thể hoàn toàn tin cậy và phó thác vào Đức Chúa Trời. Dù sao đi nữa thì cũng không lâu đâu.

Đối mặt với những tình huống khó khăn mà họ đang đối diện, họ quên mất việc họ đã khởi đầu kêu cầu Đức Chúa Trời giải cứu mình khỏi những người Ê-díp-tô (Xuất Ê-díp-tô ký 2:23-25).

Thật dễ dàng để chỉ tập trung vào những gì chúng ta nghĩ Chúa đang không làm, quên đi điều Ngài đã làm hoặc không nhìn thấy việc Ngài đang làm.

Tôi nhớ một cuối tuần nọ, khi tôi đang phục vụ trong ban thờ phượng, mục sư của tôi đến sau cánh gà và nói với tôi rằng cháu trai của ông đã có lời khen ngợi về bài chơi ghi-ta của tôi.

Tôi đã được tâng bốc, nhưng thật được khích lệ bởi lời nhận xét đó. Chúng tôi tiếp tục để có một buổi thờ phượng mà tôi nghĩ là thực sự mạnh mẽ và đầy năng quyền sau đó trong suốt giờ nhóm. Tinh thần của tôi được nâng lên.    

Vài giờ sau đó, đến phần đánh giá sau buổi lễ thờ phượng, khi một người nào đó tình cờ chỉ ra rằng việc chơi ghi-ta của tôi không thực sự ấn tượng và bị mất tập trung. Ngay lập tức tinh thần tôi sa sút hẳn. Tôi đã nản lòng. Tôi bắt đầu tự trách bản thân và thiếu sót của mình.

Lời nhận xét đó đã xóa bỏ tất cả những gì xảy ra trước đó vài giờ. Tôi quên mất khoảng thời gian tuyệt vời của mối thông công với những người tôi đang phục vụ, sự khích lệ từ mục sư của tôi và niềm vui khi tự do ca ngợi và thờ phượng Chúa trên sân khấu.

Đôi mắt tôi chỉ tập chú vào việc đã làm sai. Mọi thứ khác đều lu mờ đi trong sự so sánh với lời bình luận tiêu cực kia.

Tôi đã thất bại khi không nhìn thấy điều đó trong vương quốc của Đức Chúa Trời. Sự thật mọi thứ không cần phải hoàn hảo. Mọi thứ không cần phải ổn.

Đức Chúa Trời nhẹ nhàng khiển trách Môi-se trước khi ông trở lại Ai Cập để giải phóng dân sự mình. “Lạy Chúa, từ trước đến nay và ngay cả lúc Chúa phán bảo đầy tớ Ngài, con vốn không có tài ăn nói, miệng lưỡi con hay ngập ngừng”. Đức Chúa Trời đáp:

Ai tạo ra môi miệng loài người? Ai đã làm cho con người thành câm, thành điếc, thành sáng, thành mù? Chẳng phải bởi Ta, là Đức Giê-hô-va đó sao? Vậy bây giờ hãy đi đi, Ta sẽ ở với miệng con và dạy con những lời phải nói” (Xuất Ê-díp-tô ký 4:11-12).

Nói cách khác: Ta biết con không hoàn hảo. Đó là lý do Ta chọn con: Đó là trong sự yếu đuối của con, sự vinh hiển của Ta sẽ được tỏ bày.

Lạy Chúa, xin giúp con tin

Người đàn ông có con trai bị quỷ ám trong Mác 9:24 nhận ra sự khó khăn của ông trong việc tin cậy nhưng nó là điều cần phải có. Vậy nên ông đã la lên: “Tôi tin, xin giúp cho sự vô tín của tôi!”

Mặt khác, dân Y-sơ-ra-ên, mặc dù thể xác đã ra khỏi xứ Ai cập, nhưng vẫn ao ước về vùng thoải mái xưa kia của họ (Xuất Ê-díp-tô ký 14:12) bởi vì họ đã không thể tin Đức Chúa Trời phán về việc Ngài đang làm lúc đó.

Bạn có thể mang một người ra khỏi Ai cập, nhưng không thể mang Ai cập ra khỏi người đó.

Dân Y-sơ-ra-ên không tin đã khiến hành trình 11 ngày trở thành 40 năm lang thang trong đồng vắng.

Hãy tưởng tượng bạn đang cố gắng đi từ điểm A đến điểm B trên GPS. Mặc dù chỉ dẫn ban đầu có vẻ đơn giản, nhưng đôi khi chúng ta thấy mình bị đổi hướng do các yếu tố bên ngoài: kẹt xe, sự cố tàu hỏa, thời tiết xấu... Hiếm khi chúng ta thực sự có thể đi đúng giờ trên một con đường thẳng và suôn sẻ.

Tính toán lại.

“Khi Pha-ra-ôn để dân Y-sơ-ra-ên ra đi, Đức Chúa Trời đã không dẫn họ đi bằng con đường xuyên qua đất Phi-li-tin, dù đường ấy gần hơn, vì Ngài nói: “E khi dân chúng thấy chiến trận, họ sẽ đổi ý và quay lại Ai cập chăng”. Cho nên Đức Chúa Trời dẫn dân chúng đi vòng theo đường trong hoang mạc, về hướng Biển Đỏ. Khi ra khỏi Ai Cập, dân Y-sơ-ra-ên được trang bị khí giới để chiến đấu” (Xuất Ê-díp-tô ký 13:17-18).

Đôi khi đường vòng là con đường chúng ta được định để đi. Đôi khi những thời điểm lang thang sẽ đem đến một hoặc hai bài học nào đó cho chúng ta.

Lạy Chúa, xin giúp con mang lấy

Đây là thời điểm để buông bỏ sự giả vờ. Hãy đến như chính con người bạn trong sự hiện diện của Ngài.

Những gánh nặng của chúng ta không hề đơn giản và không thể được giải tỏa bằng những lời nói vô vị giản dị như Hãy vui lên! Cố gắng lên, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

Không.

Nhưng điều có thể giải tỏa một gánh nặng phức tạp là một lời hứa đơn giản:

“Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; hãy gánh lấy ách của Ta và học theo Ta thì linh hồn các ngươi sẽ được an nghỉ. Vì ách Ta dễ chịu và gánh Ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28-30).

Đừng khiến cho một hành trình 11 ngày trở thành 40 năm lê bước trong đồng vắng bời vì sự kiêu ngạo, mù lòa, tật điếc, tuyệt vọng, sự bồn chồn, hay cứng nhắc của bạn.    

Nếu mọi việc không ổn, hãy thừa nhận. Không sao cả. Rằng chúng ta là con người.

Chính trong những hoàn cảnh đó, bạn sẽ thực sự kinh nghiệm quyền năng của Chúa Jêsus hành động trong bạn. Và đây là sự khởi đầu của niềm hy vọng.


Bài: Christina Wong; dịch: Abby
(Nguồn: thirst.sg)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này