Chúa có lãng quên tội lỗi chúng ta?

Dưỡng linh
09:48 11/01/2022

Oneway.vn - Đức Chúa Trời nhìn thấy cả những tội lỗi ẩn giấu trong góc tối của tâm hồn, sáng rõ như giữa trưa, nhưng Ngài đã chọn ban cho chúng ta lòng thương xót qua Đấng Christ.

Nếu bạn có thể xóa bỏ lỗi lầm của mình khỏi trí nhớ của người khác, liệu điều gì sẽ xảy ra? Lời nói cay nghiệt, thất bại ê chề, lời nói dối bị phanh phui - mọi tội lỗi đều bị lãng quên ngay lập tức. Chúng ta ước gì mình có thể rút lại những thiệt hại mình đã gây ra. 

Đương nhiên chúng ta không thể xóa lỗi lầm của mình khỏi trí nhớ của người khác. Nhưng khi còn nhỏ, tôi tin rằng mình có khả năng xóa sạch tội lỗi mình khỏi tâm trí của Chúa, bằng một câu đơn giản: “Xin Chúa tha thứ cho con”. Nếu tôi cầu xin Chúa tha thứ, Ngài sẽ quên tất cả những điều sai trái tôi đã làm. Đây dường như là ngụ ý của Ê-sai 43:25: "Ta, chính Ta là Đấng vì chính mình mà xóa các sự vi phạm của con, Ta sẽ không nhớ đến tội lỗi của con nữa” và Hê-bơ-rơ 8:12: "Vì Ta sẽ tỏ lòng thương xót đối với sự gian ác của họ, và không còn ghi nhớ tội lỗi họ nữa".

Tuy nhiên, khi lớn lên và hiểu biết về sự toàn tri của Chúa, tôi không chắc liệu ý tưởng này có còn hợp lý hay không. 1 Giăng 3:20 chép rằng Chúa biết mọi điều, ngay cả những tội lỗi sâu thẳm trong tấm lòng chúng ta. Hê-bơ-rơ 4:13 nói rằng tất cả chúng ta đều trần trụi và phơi bày trước mặt Chúa. Làm sao một Đức Chúa Trời toàn tri lại không biết về tội lỗi trong quá khứ của tôi? Ngay cả khi Chúa đã quên, tôi cũng vẫn còn nhớ. Vậy chẳng lẽ tôi đang sở hữu kiến ​​thức mà Ngài không có?

Có lẽ câu cần hỏi ở đây là "Chúa là Đấng như thế nào?" Việc lãng quên có phù hợp với tính cách của Ngài không? Lời Chúa cho thấy Ngài là bất biến. Vì vậy, Chúa không nhận thêm hay mất bớt đi kiến ​​thức, và sự hiểu biết của Ngài luôn luôn hoàn hảo. Chúa cũng là Đấng công bình, vì vậy Ngài phải trừng phạt tội lỗi.

Nếu những điều này là sự thật, làm sao Chúa có thể quên lãng tội lỗi chúng ta ngay sau khi Ngài biết về nó? Làm sao Đức Chúa Trời công bình lại có thể làm ngơ trước việc gian ác? Mặc dù việc Chúa quên tội lỗi của chúng ta có vẻ trái ngược với sự toàn tri và công bình Ngài, nhưng toàn bộ Lời Chúa đều là lẽ thật và Ngài không bao giờ mâu thuẫn với chính mình. Vậy điều gì đang xảy ra ở đây?

Chúa vẫn nhớ

Kinh Thánh thường nói về việc Chúa nhớ hoặc quên, nhưng không giống như cách chúng ta nói về việc nhớ hoặc quên một cuộc hẹn. Khi Chúa nhớ, Ngài sẽ đáp lại. Từ zakar trong tiếng Hê-bơ-rơ không ngụ ý rằng Chúa đã quên và rồi chợt nhớ ra, mà là Ngài nhớ lại một điều gì đó trong tâm trí. “Nhớ" theo nghĩa này là hành động phù hợp trong một trường hợp cụ thể.

Khi Chúa nhớ đến dân sự, kế hoạch và lời hứa, Ngài sẽ làm việc để thể hiện thành tín Ngài. Chúa nhớ đến Nô-ê khi Ngài hành động đúng với lời hứa bảo vệ gia đình ông (Sáng-thế Ký 8:1). Ngài nhớ đến Ra-chên son sẻ nên đã ban cho bà một con trai, theo giao ước khiến gia đình Áp-ra-ham trở thành một dân tộc vĩ đại (Sáng-thế Ký 30:22). Dân Chúa thường kêu cầu Ngài nhớ đến họ theo tình yêu thương kiên định của Ngài.

Tương tự như vậy, việc Chúa quên tội lỗi chúng ta không phải là điều ngẫu nhiên xảy ra. Nhưng, trong lòng thương xót, Chúa không hành động chống lại chúng ta theo cách đáng phải nhận vì tội lỗi mình. Khi Chúa tha thứ, Ngài không nhắc đến tội lỗi để trừng phạt chúng ta. Ngài không lắc đầu thất vọng và thì thầm: "Thật đáng xấu hổ".

Thay vào đó, “Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu, thì Ngài cũng cất sự vi phạm chúng ta cách xa chúng ta bấy nhiêu” (Thi Thiên 103:12). “Không còn ghi nhớ tội lỗi họ nữa” không có nghĩa là tội lỗi chúng ta đã lu mờ trong tâm trí Ngài, mà là Ngài không trừng phạt chúng ta nữa (Hê-bơ-rơ 8:12). Chúa đối xử với chúng ta như thể chúng ta chưa bao giờ phạm tội.

Cả công bình và nhân từ  

Do đó, sự toàn tri của Chúa vẫn được giữ nguyên vẹn. Chúa biết, nhưng Ngài không để tâm. Chúa nhìn thấy, nhưng Ngài không quở trách. Ngài rất yêu thương những đứa con ngỗ nghịch của mình.

Nhưng còn sự thánh khiết của Chúa thì sao? Ngài có bỏ qua công lý vì lòng thương xót không? Liệu Chúa có bỏ qua sự gian ác và không giải quyết triệt để? Hoàn toàn không. Hãy lắng nghe cách Chúa mô tả chính Ngài trong Xuất Ê-díp-tô Ký 34:6–7:

“Đức Giê-hô-va đi qua trước mặt ông và tuyên bố: “Giê-hô-va! Giê-hô-va! Là Đức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, dư dật ân huệ và thành thực, giữ lòng yêu thương đến nghìn đời, tha thứ điều gian ác, sự vi phạm và tội lỗi; nhưng không kể kẻ có tội là vô tội, mà nhân tội tổ phụ phạt con cháu đến ba bốn đời”.

Chúa tha thứ, nhưng Ngài không xóa tội. Ngài không đối xử với chúng ta tuỳ theo tội lỗi mình, nhưng tội lỗi thì phải bị trừng phạt. Làm sao có thể như vậy? Câu trả lời được tìm thấy trên thập tự giá của Đức Chúa Jêsus Christ.

Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời trở thành người. Ngài đã sống cuộc đời hoàn toàn vô tội, nhưng lại tự mình gánh lấy cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời mà đáng ra chúng ta phải nhận. Ngài đã chết vì tội lỗi và phục sinh để chiến thắng sự chết. Khi tin rằng Ngài đến để cứu chúng ta khỏi sự phán xét, Ngài sẽ trở thành Đấng đại diện cho chúng ta. Khi ấy, Đức Chúa Trời không còn nhớ đến chúng ta theo tội lỗi chúng ta, nhưng theo sự trọn vẹn của Đấng Christ. Sự công bình của Ngài giờ đây đã trở thành của chính chúng ta.

Đức Chúa Trời chắc chắn sẽ trừng phạt mọi tội lỗi, nhưng nếu chúng ta ở trong Đấng Christ, Ngài sẽ thay chúng ta nhận cơn thịnh nộ đó. Thập tự giá dung hoà mọi khía cạnh tưởng như không thể dung hoà. Đó là sự công bình không nao núng và lòng thương xót vô bờ bến! Thật lạ lùng thay cơn thịnh nộ đáng sợ và tình yêu thương vô bờ của Ngài!

Hy vọng lớn 

Đức Chúa Trời mà chúng ta đang hầu việc không phải là Đấng bị xóa sạch trí nhớ mỗi khi con người xưng tội. Chúng ta phụng sự một Đức Chúa Trời nhìn thấy cả những tội lỗi ẩn giấu trong góc tối của tâm hồn, sáng rõ như giữa trưa, nhưng Ngài đã chọn ban cho chúng ta lòng thương xót qua Đấng Christ. Chúng ta hầu việc một Đấng Cứu Rỗi biết mọi thứ xấu xa trong chúng ta nhưng vẫn yêu thương ta sâu sắc, ngay cả khi phải chết vì ta.

Chúng ta có niềm hy vọng lớn hơn nhiều so với một Đấng luôn lãng quên. Niềm hy vọng vĩ đại của chúng ta là một Đức Chúa Trời luôn tha thứ.


Bài: Joanna Kimbrel; dịch: Jennie
(Nguồn: thegospelcoalition.org)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này