‘Chẳng ai công bình, dẫu một người cũng không’

Dưỡng linh
02:02 16/08/2020

Oneway.vn - Một mùa hè nọ, có một người đi du lịch đến Paris và dành cả buổi sáng để thưởng thức vẻ đẹp của Vườn Luxembourg.

Một nhân viên an ninh để ý thấy một nhóm các bà mẹ quá mải mê trò chuyện, đến nỗi để con họ đi lung tung. Một đứa bé mới biết đi chập chững đã băng qua đường và đứng một mình. Anh nhân viên chạy đến chỗ đứa trẻ, bế xốc bé lên và đem đến trả cho người mẹ. Người mẹ không những không cảm ơn nhân viên mà còn buộc tội anh bắt cóc đứa trẻ, có lẽ để bào chữa cho sự vô tâm, bất cẩn của mình. Cô ta đã gọi cảnh sát, khiến cho anh nhân viên bị thẩm vấn nhiều giờ và kết cục là người đã cứu đứa con của cô ta phải bị mất việc.

Những câu chuyện như thế khiến chúng ta sôi máu vì cảm thấy bất công. Ngay cả khi con người cố gắng loại bỏ ý niệm về tội lỗi, người ta vẫn mong đợi có những vị thẩm quán, những quan tòa, những người phán xử công bằng.

Điều này có thể khiến nhiều người có phản ứng không đúng trước cuộc chinh phạt thành Giê-ri-cô được chép trong Giô-suê 6. Nhưng thật ra, cuộc chinh phạt đó minh chứng cho cả sự công chính lẫn lòng thương xót của Đức Chúa Trời.

Ngay cả khi con người cố gắng loại bỏ ý niệm về tội lỗi, người ta vẫn mong đợi có những người phán xử công bằng.

Sự hủy diệt thành Giê-ri-cô

Vào thời của Giô-suê, Giê-ri-cô là một thành phố cổ, có tường thành bao bọc với khoảng 3.000 cư dân. Thành nằm bên một ốc đảo, là cửa ngõ để tiến vào Miền đất hứa. Cuộc chinh phạt này gây nhiều tranh cãi, bởi Đức Chúa Trời ra lệnh cho dân Y-sơ-ra-ên không được để ai trong thành sống sót. Dù gây tranh cãi như thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ qua câu chuyện Cựu Ước này. Đức Chúa Trời ban Kinh Thánh cũng chính là Đức Chúa Trời đang thực hiện chương trình cứu cứu chuộc của Ngài suốt trong lịch sử.

Giô-suê 6 nhấn mạnh rằng Chúa đã dẫn dắt Y-sơ-ra-ên chiến thắng Giê-ri-cô và ban vùng đất Ca-na-an cho họ. Thế nhưng, món quà dành cho Y-sơ-ra-ên lại là sự phán xét dành cho Giê-ri-cô. Khi Joshua vượt qua sông Giô-đanh, thành Jericho được canh phòng nghiêm ngặt. Y-sơ-ra-ên chưa từng có kinh nghiệm hoặc trang bị gì cho một trận chiến theo chiến thuật bao vây, nhưng Đức Chúa Trời phán: “Kìa, Ta đã phó Giê-ri-cô . . . vào tay con” (Giô-suê 6:1–2). Chiến lược của Đức Chúa Trời đòi hỏi phải có đức tin. Chúa chỉ đạo các chiến binh Y-sơ-ra-ên đi diễu hành quanh thành mỗi ngày một lần trong sáu ngày, với các thầy tế lễ đi theo để khiêng hòm giao ước và thổi kèn. Quân hậu vệ đi sau và tất cả đều diễu hành trong im lặng (6:3–14).

Hòm giao ước tượng trưng cho sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Sự vâng lời của dân Y-sơ-ra-ên cho thấy họ tin tưởng vào lời hứa rằng Đức Chúa Trời sẽ ban cho họ vùng đất. 

Đến ngày thứ bảy, quân Y-sơ-ra-ên đi bộ quanh thành phố bảy lần. Sau đó, các thầy tế lễ thổi kèn và Joshua truyền lệnh: “Hãy reo hò lên vì Đức Giê-hô-va đã ban thành nầy cho anh em. Thành và mọi vật trong thành sẽ bị phú dâng cho Đức Giê-hô-va để hủy diệt đi. Chỉ một mình kỹ nữ Ra-háp và mọi người ở trong nhà với cô sẽ được sống…” (6:15–17).

Sự cứu rỗi dành cho Ra-háp và sự đoán phạt dành cho Giê-ri-cô

Kinh Thánh tiếng Hê-bơ-rơ chép rằng Y-sơ-ra-ên phải tha cho Ra-háp và “mọi người ở trong nhà với cô”, nghĩa là gia đình, bà con và có lẽ cả những người trú thân trong nhà cô nữa. Hê-bơ-rơ 11:31 giải thích: “Bởi đức tin, kỹ nữ Ra-háp không chết với kẻ chẳng tin, vì nàng đã tiếp rước các thám tử một cách hòa nhã”. Ra-háp đã bảo vệ các trinh thám của Y-sơ-ra-ên, ngay cả khi vua Giê-ri-cô nghe tin và ra lệnh cho nàng phải giao nộp họ (Giô-suê 2:3). Sau đó, Ra-háp nói với các trinh thám: “Tôi biết rằng Đức Giê-hô-va đã ban cho các ông xứ nầy” (2:9–11). Lời đó nghe có vẻ như đức tin, và hành động của cô sớm chứng minh cho đức tin ấy. Qua việc che giấu các trinh thám, Ra-háp đã xem mình đứng về phía Đức Chúa Trời và gia nhập dân của Ngài.

Trước khi thành Giê-ri-cô sụp đổ, Ra-háp đã treo một sợi dây màu đỏ trên cửa sổ nhà mình để các chiến binh sẽ tha mạng cho nàng khi Giê-ri-cô thất thủ (2:15–21). Ra-háp tin vào quyền năng và lòng thương xót của Đức Chúa Trời, nàng chỉ biết nương cậy nơi Ngài. Bởi vì nàng sẵn sàng liều sự sống mình, nàng đã có lại được nó.

Tuy nhiên, những người còn lại trong thành Giê-ri-cô đều bị tiêu diệt. Vào ngày thứ bảy, sau khi Y-sơ-ra-ên hành quân quanh thành bảy lần, tất cả họ cất tiếng hô vang, thổi kèn, và tường thành sụp xuống. Binh lính Y-sơ-ra-ên sau đó đã san bằng thành phố (6:19–21).

Giải thích những điều khó hiểu

Các học giả Tin Lành như Meredith Kline và Tremper Longman đã đưa ra quan điểm hữu ích về những phân đoạn khó hiểu trong Kinh Thánh, chẳng hạn như phân đoạn về thành Giê-ri-cô. Họ đưa ra hai quan sát.

Thứ nhất, từ khi loài người sa ngã, với những người không thuộc dân giao ước của Đức Chúa Trời, Ngài đối xử với họ bằng ân điển phổ quát. Ngài “khiến mặt trời mọc lên chiếu sáng kẻ gian ác lẫn người lương thiện, ban mưa cho người công chính lẫn người bất chính” (Mat 5:45). Nhưng, sẽ đến thời điểm ân điển phổ quát không còn nữa và Đức Chúa Trời sẽ phán xét. Điều này xảy ra khi con người chết đi, mỗi người đều sẽ phải “chầu Trời”, cũng như khi Chúa Jêsus trở lại trên đất.

Thứ hai, đôi khi Đức Chúa Trời thi hành những sự đoán phạt cảnh báo trước, xảy ra ngay trong thời đại của ân điển phổ quát. Chúng ta hẳn vẫn nhớ đến trận đại hồng thủy, sự hủy diệt thành Sô-đôm và Gô-mô-rơ, các tai họa trên Ai Cập, cuộc chinh phạt Ca-na-an, những binh lính bị lửa thiêu đốt khi muốn giết tiên tri Ê-li-shê…

Trong giao ước mới, Đức Chúa Trời thực thi sự đoán phạt thông qua việc dứt phép thông công (I Cô 5:3–5), loại trừ những người không ăn năn tội lỗi ra khỏi cộng đồng con dân Ngài. Ngày nay, Đức Chúa Trời thường trì hoãn sự phán xét, cho con người có thời gian để ăn năn. Ngài giữ lại sự đoán phạt cho đến ngày cuối cùng, nhưng Ngài vẫn có quyền phán xét bất cứ lúc nào, như đối với trận đại hồng thủy, Ai Cập và Giê-ri-cô. Trong những trường hợp đó, sự phán xét xảy đến ngay trong hiện tại, để cảnh báo con người về sự hủy diệt sẽ đến. Chúa Jêsus phán rằng trận đại hồng thủy dạy chúng ta về việc Chúa sẽ đến bất ngờ để phán xét “muôn dân”. Chúng ta phải chuẩn bị cho ngày ấy (Ma-thi-ơ 24:36–44; 25:31–46).

Trong giao ước mới, Đức Chúa Trời thực thi sự đoán phạt thông qua việc dứt phép thông công (I Cô 5:3–5), loại trừ những người không ăn năn tội lỗi ra khỏi cộng đồng con dân Ngài.

Chúa Jêsus nhắc đến điều tương tự khi một tòa tháp đổ xuống và giết chết 18 người. Ngài hỏi đám đông: “…mười tám người kia bị tháp Si-lô-ê ngã xuống đè chết, các ngươi tưởng họ tội lỗi hơn mọi người khác cư ngụ ở thành Giê-ru-sa-lem sao? Ta bảo các ngươi, không phải; nhưng nếu các ngươi chẳng ăn năn thì tất cả sẽ bị hư mất như vậy” (Lu-ca 13:1–5). Mọi người đều đáng phải chịu đoán phạt.

Trong Sáng Thế Ký 15, Đức Chúa Trời phán rằng Y-sơ-ra-ên sẽ chiếm Ca-na-an sau khi “tội ác của dân A-mô-rít” đạt “đến cực độ”. Sách Rô-ma đồng ý với điều này (Rô-ma 2:3–5). Trong khoảng thời gian được trì hoãn, Đức Chúa Trời để cho con người lựa chọn đi theo tội lỗi của họ, nhưng sự gian ác tích lũy dần.

Trong trò chơi Blockhead dành cho trẻ em, mỗi người chơi lần lượt xếp chồng các miếng gỗ có hình dạng khác nhau để tạo thành một cái tháp. Cái tháp đó lung lay và sụp đổ. Giống như những miếng gỗ, tội lỗi của chúng ta đang chồng chất và sẵn sàng đổ sụp vào ngày đoán phạt. Vì vậy, chúng ta đừng phán xét Đức Chúa Trời, nhưng hãy nhớ rằng Ngài phán xét chúng ta. Chúng ta không được nhầm lẫn sự kiên nhẫn của Ngài là sự thờ ơ. Chúng ta không đọc sách Giô-suê và chất vấn Chúa “Ngài đã làm gì vậy?”, bởi vì nếu không nhờ ân điển của Ngài, chúng ta đã sống giống như Giê-ri-cô và sự phán xét của Ngài sẽ giáng xuống chúng ta. Chúng ta cần chuẩn bị mình như Ra-háp, bằng cách tôn xưng quyền năng của Đức Chúa Trời và đứng vào hàng ngũ của Ngài.

Đừng phán xét Đức Chúa Trời, nhưng hãy nhớ rằng Ngài phán xét chúng ta. Chúng ta không được nhầm lẫn sự kiên nhẫn của Ngài là sự thờ ơ.

Sự phán xét – một chủ đề thiết yếu

Khi con của tôi còn nhỏ, một lần nọ, tôi nghe một bản tin khiến mình rơi nước mắt, và rồi vô cùng tức giận. Buổi sáng trước đó, một người cha và cô con gái nhỏ của anh đang đứng trước sân nhà thì một chiếc ô-tô lao vào bên lề và tông thẳng vào đứa trẻ. Người lái xe say rượu và vừa mới ra tù sau khi bị bắt vì tội lái xe say rượu! Đó là lần thứ năm hắn ta bị bắt, vì vậy theo luật, hắn phải bị ngồi tù với thời hạn đáng kể, nhưng thẩm phán đã phớt lờ luật pháp và hậu quả là một đứa trẻ phải chết. Nỗi đau buồn ban đầu của tôi chuyển sang sự tức giận trước một thẩm phán không thực thi công lý. Thế giới này đầy những tội ác kinh khủng. Con người làm những điều thật khủng khiếp, đôi khi trải qua hàng thế hệ. Ca-na-an đã làm rất nhiều điều ác và đã đến lúc Đức Chúa Trời phải ra tay ngăn chặn.

Ngoài ra, Phúc Âm sẽ không thể trọn vẹn nếu không có sự phán xét công chính của Đức Chúa Trời. Sứ đồ Phao-lô nói: “Cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời từ trên trời được tỏ bày để chống lại mọi sự vô luân và gian ác của những kẻ dùng sự gian ác mà áp chế chân lý”. Phúc Âm – rằng “người công chính sẽ sống bởi đức tin” – không phải là một khái niệm trừu tượng; đó là câu trả lời của Đức Chúa Trời dành cho cơn thịnh nộ của chính Ngài (Rô-ma 1:17–18). 

Đức Chúa Trời đầy lòng thương xót và cầm giữ lại công lý mà chúng ta đáng phải nhận nếu chúng ta chấp nhận giải pháp của Ngài dành cho tội lỗi, đó là ăn năn tội mình và tin nơi Chúa Jêsus, Đấng đã gánh hết hình phạt mà chúng ta đáng phải nhận, tha thứ cho chúng ta và đưa chúng ta đứng vào hàng ngũ của Đức Chúa Trời cùng với nàng Ra-háp.

Tác giả:

Dan Doriani (MDiv, PhD, Viện thần học Westminster; STM, Yale Divinity School) là phó chủ tịch các dự án học thuật chiến lược; là giáo sư thần học và đạo đức học tại Viện thần học Covenant Theological Seminary ở St. Louis, Missouri; là thành viên Hội đồng của The Gospel Coalition (Liên minh Phúc Âm). Ông là tác giả của một số quyển sách, trong đó có Work: Its Purpose, Dignity, and Transformation (tạm dịch: Công việc: Mục đích, Phẩm tính và Sự biến đổi). Ông và vợ, Debbie, có ba người con.

 

Tác giả: Dan Doriani; Dịch: Blessie

(Nguồn: thegospelcoalition.org)

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này