Mọi sai lầm trên đời này đều phải trả giá. Có những cái giá chúng ta có thể trả được nhưng cũng có những cái giá quá đắt không thể nào trả nỗi. Tin mừng là có một Người đã trả thay cho tất cả những lỗi lầm của chúng ta.

Hôm nay, ngày 27/09/2022, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa với tác giả Debora M. Coty qua chủ đề GÁNH THAY HÌNH PHẠT

Nhưng Người đã vì tội lỗi của chúng ta mà bị vết, vì gian ác của chúng ta mà bị thương. Bởi sự trừng phạt Người chịu, chúng ta được bình an, bởi lằn roi Người mang, chúng ta được lành bệnh.” (Ê-sai 53:5)

“Nếu con làm điều tốt thì lẽ nào con không được chấp nhận? Còn nếu con không làm điều tốt thì tội lỗi rình rập trước cửa, nó thèm con lắm; nhưng con phải quản trị nó.” (Sáng Thế Ký 4:7)

Khi ấy tôi mới 6 tuổi và gặp một vấn đề lớn. Tôi đã làm một điều thật khủng khiếp.

Chuyện xảy ra tại nhà Diana, chị gái hàng xóm 9 tuổi, cao ráo, hiền lành và tốt bụng với tôi hơn tất cả những anh chị khác.

Nhóm chúng tôi đang chơi trong phòng chị Diana thì nghe thấy tiếng động đặc trưng từ sỏi đá trên đường, báo hiệu rằng cha của Diana đã về. Bác ấy là một người đàn ông cao to, vạm vỡ như một con gấu lớn, còn giọng nói thì như những sĩ quan quân đội. Bác rất nghiêm khắc, nói mà như ra lệnh nên Diana và những đứa em của chị chỉ biết vâng lời ngay tức thì.

Tất cả chúng tôi đều biết chuyện ấy.

Vậy nên khi nghe tiếng xe của bác trở về, mọi người đều ngay lập tức tìm lý do để rời đi.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Diana khi những đứa trẻ khác chạy trốn, vì vậy tôi quyết định ở lại.

Sau khi chơi board game một hồi lâu, Diana cầm gậy lên và đề nghị chúng tôi ra chơi ngoài sân vì một quy định nghiêm ngặt là không được phép chơi với gậy hoặc banh trong nhà. Thế là tôi vội chộp lấy gậy, cố gắng gây ấn tượng bằng cách đưa gậy lên cao, xoay nó quanh cổ mình như thể một vận động viên đánh golf chuyên nghiệp.

Một tiếng rơi vỡ làm tôi như đứng tim khi chiếc đèn ở đầu giường của Diana rớt xuống sàn. Sau đó, cái bóng khổng lồ của bác ấy đã lấp đầy ngưỡng cửa.

Diana cố tình bước vào giữa bác và tôi khi mặt bác đỏ bừng, còn những đường gân thể hiện rõ mồn một trên nét mặt. "Ai chịu trách nhiệm cho việc này?" - Bác cất giọng nói khi nhìn xuống những mảnh vỡ ngổn ngang của chiếc đèn đổ nát trên sàn nhà.

Bất động vì sợ hãi, tôi thẫn thờ nhìn vào đống hỗn độn, không thể thở được.

Diana giơ gậy lên và trả lời, "Dạ ba, đó là lỗi của con ạ". Chị nhẹ nhàng đẩy tôi ra hành lang và đóng cửa lại sau lưng tôi.

Từ bên ngoài cửa, tôi run rẩy khi nghe giọng bác hét lên về các quy tắc, trách nhiệm học tập và yêu cầu Diana phải tự để dành tiền để mua một chiếc đèn mới.

Khi chứng kiến mọi thứ càng lúc càng trở nên tồi tệ, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi chạy đi cách mù quáng, không dừng lại cho đến khi tôi ở trong phòng của mình, khóc nức nở trên giường. Tôi biết Diana đang phải nhận hình phạt tồi tệ nhất thay cho tôi. Lẽ ra tôi là người lãnh trọn trần đòn bằng thắt lưng nhưng chị ấy đã sẵn sàng gánh lấy nỗi đau ấy thay cho tôi.

Tôi biết mình phải làm gì đó. Thế là tôi lôi con heo đất của mình ra, gom những đồng xu mà mình dành dụm từ lâu. Vẫn khóc khi chạy, tôi loạng choạng quay lại nhà Diana.

Diana đáp lại tiếng gõ của tôi với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. Vậy mà gặp tôi, chị ấy đã mỉm cười. Tôi biết mình đã được tha thứ và điều đó làm tim tôi đau nhói.

Tôi chìa ra món quà đáng thương của mình, biết rằng chứng ấy thì không thể nào đủ để trả cho chiếc đèn. Nhưng chị Diana lắc đầu.

“Không, em cất tiền lại đi. Đó chỉ là một tai nạn không ai muốn. Giờ thì tất cả đã kết thúc, nên chúng ta đừng nói về nó nữa”.

Và chúng tôi đã làm như vậy. Chúng tôi không nhắc lại chuyện ấy vào ngày hôm đó. Không bao giờ.

Nhưng tôi thì chưa bao giờ quên. Ngay cả bây giờ sau nhiều thập kỷ. Một giọt nước mắt ấm áp vẫn chảy ra khi tôi nghĩ về chiếc đèn của chị Diana. Chị đã sẵn sàng hy sinh thân mình, chịu trận đòn thay tôi vì những gì chính tôi đã làm.

Bây giờ tôi nhận ra rằng qua hành động yêu thương và vị tha ấy, chị Diana đã bày tỏ cho tôi thấy những gì Chúa Jesus đã làm cho tôi - và cho bạn. Ngài đã hy sinh chính Ngài thay cho chúng ta, chấp nhận hình phạt mà lẽ ra chúng ta đáng phải chịu. Ngài đã thể hiện tình yêu thương qua mỗi lằn đòn Ngài chịu và qua từng nhát đinh đóng vào da thịt của Ngài.

Cho đến chết.

Vậy thì làm sao chúng ta có thể dửng dưng trước sự hy sinh lớn lao dường ấy, trước Đấng vô tội đã tự làm nên có tội vì chúng ta, và để chúng ta có được sự sống đời đời?
“Nhưng Người đã vì tội lỗi của chúng ta mà bị vết, vì gian ác của chúng ta mà bị thương. Bởi sự trừng phạt Người chịu, chúng ta được bình an, bởi lằn roi Người mang, chúng ta được lành bệnh.” (Ê-sai 53:5)

Cầu nguyện: Lạy Cứu Chúa Jesus yêu dấu của con, mỗi khi nghĩ đến những gì Ngài đã chịu thay con trên thập tự giá, mang lấy nhục hình mà lẽ ra chính con phải chịu, lòng con vô cùng xúc động. Nguyện cuộc đời con sẽ không bao giờ quên ơn Chúa. Xin giúp con sống xứng đáng với ân điển Ngài ban qua nếp sống phục vụ Ngài và phục vụ tha nhân. Con cầu nguyện trong danh Đức Chúa Jêsus Christ, Amen.

Quý thính giả thân mến, Chúa Jesus đã hi sinh, chịu chết trên thập tự giá để gánh thay tội lỗi cho mỗi chúng ta và cho toàn thể nhân loại. Là những người đã kinh nghiệm được ơn tha thứ và cứu chuộc của Chúa, chúng ta hãy ra đi, chia sẻ về ơn phước tuyệt vời này với những người đang sống trong đau khổ, tuyệt vọng, để họ cũng được nghe biết về tin mừng cứu rỗi và được sự sống đời đời.

Mọi thắc mắc, góp ý hoặc dự phần dâng hiến cùng chương trình, xin hãy liên hệ với chúng tôi qua:

Chúc quý vị một ngày tốt lành. Thân chào và hẹn gặp lại quý vị vào chương trình ngày mai.

bình luận

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này